CÀNH LÊ GỢI NHỚ
“Cỏ non xanh tận chân trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.”
(Kiều)
CỎ sương đọng anh ra mỗi sớm,
NON chồi vừa mới chớm nụ xinh.
XANH từ rạng sáng bình minh,
TẬN khi chạng vạng thình lình ánh dương.
CHÂN bước nhẹ bên đường sỏi trắng,
TRỜI hừng lên ánh nắng trưa dần.
CÀNH lê trắng nở ngoài sân,
LÊ nầy kỷ niệm một lần quen nhau.
TRẮNG muốt sáng một màu tinh khiết,
ĐIỂM tô tình thân thiết chúng mình.
MỘT thời đang tuổi học sinh,
VÀI câu toán khó chứng minh, em nhờ.
BÔNG lê trắng bây giờ nhắc lại,
HOA tình yêu đẹp mãi muôn đời.
CỎ NON XANH TẬN CHÂN TRỜI,
CÀNH LÊ TRẮNG ĐIỂM MỘT VÀI BÔNG HOA.
CỎ mùa Xuân mượt mà lót thảm,
NON chồi vươn ướt tắm sương mai.
XANH màu tha thướt áo ai,
TẬN xa đã thấy hình hài như quen.
CHÂN nhẹ đi bước len giữa lối,
TRỜI xôn xao ngày hội áo dài.
CÀNH cây chợ Tết năm nay,
LÊ màu trắng lại nở ngay đúng mùa.
TRẮNG như tuyết còn thua sắc ấy,
ĐIỂM vài bông vừa thấy đủ duyên.
MỘT bông mái tóc cài lên,
VÀI bông nữa nhắc đừng quên giữ lời.
BÔNG lê đẹp một thời là thế,
HOA vào Xuân nở để cho người.
CỎ NON XANH TẬN CHÂN TRỜI,
CÀNH LÊ TRẮNG ĐIỂM MỘT VÀI BÔNG HOA.
CỎ sau vườn anh ra mỗi sáng,
NON lạ thường trong nắng vừa lên.
XANH màu áo ấy mang tên,
TẬN bên cố quốc, anh quên được nào.
CHÂN em nhẹ bước vào sáng nọ,
TRỜI bỗng nhiên ngọn gió xôn xao.
CÀNH cây từ đất chẳng cao,
LÊ màu trắng nổi trên màu trời xanh.
TRẮNG như thể lòng anh chung thuỷ,
ĐIỂM vài bông ý nhị đơn sơ.
MỘT vài bông gợi hồn thơ,
VÀI bông gợi nỗi hững hờ ai kia.
BÔNG hoa trắng cành lê bên đó,
HOA bên đây nhớ có một thời.
CỎ NON XANH TẬN CHÂN TRỜI,
CÀNH LÊ TRẮNG ĐIỂM MỘT VÀI BÔNG HOA.
Tony Nguyễn
New York City, Feb 03, 2022