Vẫn Vơ
“Đã quyết không… không được một ngày,
Rồi yêu mất cả buổi chiều nay.
Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá!
Không biết là mưa hay nắng đây?
Lâu nay tôi thấy ở lòng tôi,
Như có tơ vương đến một người,
Người ấy… nhưng mà tôi chả nói,
Tôi đành ngậm miệng nữa mà thôi.”
(Nguyễn Bính)
ĐÃ quyết trong lòng không nghĩ tới,
QUYẾT không vương vấn nữa người ta.
KHÔNG yêu, không nhớ, không chờ đợi,
KHÔNG nói, không cười, không hát ca
ĐƯỢC một ngày không, nhưng lạ thay;
MỘT ngày con mắt thấy cay cay.
NGÀY sao dài quá, không dừng lại
RỒI YÊU MẤT CẢ BUỔI CHIỀU NAY.
CHIỀU vẩn vơ, chân lạc bước rồi,
NAY đời vắng vẻ nhuộm hồn tôi.
BƯỚM từng đôi lượn theo hàng lối,
TRẮNG nhuộm góc vườn, trắng tựa vôi.
RA chỗ quen ngồi, chân vội bước;
NHIỀU lúc tôi tìm cách giải khuây.
QUÁ lạ, đêm ngày không biết được,
KHÔNG BIẾT LÀ MƯA HAY NẮNG ĐÂY.
LÂU lắm, lòng tôi từng dậy bão,
NAY chỗ căn nguyên đã hiểu ra.
TÔI yêu, nhưng tính tôi khờ khạo,
THẤY bóng ai gần, tôi tránh xa.
Ở một mình riêng cứ mỉm cười
LÒNG tôi một nụ sớm đang tươi.
TÔI thấy trong hồn cơn gió mới,
NHƯ CÓ TƠ VƯƠNG ĐẾN MỘT NGƯỜI.
NGƯỜI ấy đang gần hay ở xa?
ẤY bởi nơi người hay bởi ta?
NHƯNG đừng giải thích dù quen lạ
MÀ trái tim non lại hóa già.
TÔI biết người tôi đã vậy rồi,
CHẢ cần trách cứ chỗ xa xôi.
NÓI ra có thể mình mang tội,
TÔI ĐÀNH NGẬM MIỆNG NỮA MÀ THÔI.
Tony Nguyễn
Houston, Texas, August 31, 2024