Người Ở Lại
Người ở lại với đất trời vô vọng,
Với con tim hụt hẫng tái tê lòng,
Với vài gốc thông già khi mệt lã…
Tựa đôi vai trần trụi giữa bão giông.
Người ở lại với những người xa lạ,
Những con tim lạnh lẽo tợ hồn ma,
Những khuôn mặt nghi ngờ đầy đố kỵ…
Ẩn nơi nao trong đỏ ối chiều tà???
Người ở lại, người tù không hạn định…
Tù cô đơn trơ trọi hát một mình,
Những bài hát quân hành thời xanh tóc,
Hát vu vơ trong một cõi vô tình.
Người ở lại níu ngày xanh trở lại?
Níu tình xưa ấm lại chút tàn phai,
Níu chút nắng trên đồi sương kỷ niệm,
Mà sao như vô vọng bước chân ai.
Người ở lại và người không trở lại,
Tù chung thân và người của tương lai,
Kẻ thúc thủ và người vươn khát vọng…
Khoảnh khắc bể dâu cay nghiệt an bài!
Người ở lại vẫn phải đành ở lại,
Phải đành nghe câu chế diễu mỉa mai,
Phải vẫn sống chờ trời quang mây tạnh,
Để ung dung êm ái bước ai về!
Cư Nguyễn