TẾT, LẠI NHỚ ĐÀ LẠT
“Đà Lạt mùa này lạnh lắm không em?”
Anh muốn một lần về xem cho biết,
Nhưng hết chuyện nầy chuyện kia xảy riết…
Thôi giờ đây, anh muốn viết đôi dòng.
Đà Lạt lần đầu anh đến cuối Đông,
Cái lạnh cao nguyên anh không để ý.
Tâm tư dồn hết chỉ vào Võ Bị,
Nơi các anh sẽ sống lý tưởng mình.
Ấn tượng không quên, năm đó Giáng Sinh,
Các anh bỏ đồ civil làm lính.
Có phải đây ý Chúa Trời đã định,
Những chàng trai theo mạng lịnh thiêng liêng.
Đà Lạt còn kia, hai đỉnh Lâm Viên,
Bà Già nằm sát kề bên Trinh Nữ.
Hùng vĩ, oai phong và thơ mộng nữa,
Đi dẫu nơi đâu vẫn nhớ vô cùng.
Bè bạn, anh em, các khoá, nói chung,
Đà Lạt, nghe tên, tim rung nhịp lạ.
Ngôn từ nào đủ cho anh diễn tả,
Yêu quê hương, và yêu cả con người.
New York mùa nầy lạnh, lá phong rơi,
Đây thành phố xây trên đồi đá vững.
Anh nhìn con đường bậc thang dốc đứng,
Lại nhớ xưa, Đà Lạt, những con đường.
Nhớ những chiều thứ Bảy, tiếng loa trường,
Ra cổng Nam Quan, người thương đang đợi.
Anh mãi không quên những lần em tới,
Hai đứa cùng dạo bước dưới rừng thông.
Sao năm nào cũng có một mùa Đông,
Như năm nay, lại nhắc lòng anh nhớ.
Có phải vì em hay gì khác nữa,
Đà Lạt thành nơi muôn thuở không quên.
Tony Nguyễn