CHUYỆN TÌNH XỨ HOA ANH ĐÀO
“Ai lên xứ anh đào
đừng quên mang về một cành hoa.”
(Hoàng Nguyên)
AI như tôi, sống qua rồi Dalat,
LÊN mà nghe khúc hát một loài hoa.
XỨ mù sương, thông bát ngát bao la,
ANH đào nở, hương bay xa thơm dịu.
ĐÀO mấy cánh, hỏi tôi, tôi giả chịu.
ĐỪNG hỏi tôi, hoa lại níu chân tôi.
QUÊN làm sao ngàn hoa đẹp núi đồi
MANG nỗi nhớ, lòng tôi không thể tả.
VỀ đây thăm lại, mấy lần tôi đã,
MỘT lần về cảm giác lạ hơn xưa.
CÀNH hoa đào mùa nắng cũng như mua,
HOA nở đẹp như chưa từng nở đẹp.
Kể chuyện ngày xưa, cho tôi được phép,
Đừng nói rằng chuyện cũ dẹp qua bên.
Chuyện ngày xưa về một chàng sinh viên (1)
Buổi đạn bom tiếng vang rền đây đó,
Mộng Bác sĩ y khoa đành gác bỏ,
Tôi đăng trình vào Võ Bị Quốc Gia.
Dalat đây rồi, thành phố ngàn hoa,
Sắc anh đào, mimosa rộ nở.
Tuổi thanh xuân mắt nhìn bao bỡ ngỡ,
Những sắc màu đang hực hỡ thơm hương.
Trải bốn năm, tôi thụ huấn quân trường
Đừng nghĩ tôi không từng thương chẳng nhớ.
Điều kiện quân trường, thanh niên chưa vợ;
Tôi có người yêu nàng ở rất xa.
Dalat tình yêu không chỉ loài hoa,
Couvent Des Oiseaux là một nữa. (2)
Nàng yêu tôi như rừng khô cháy lửa,
Tôi không yêu vì đã hứa yêu rồi.
Nguyễn Thị Liễu, nàng Danang xa xôi,
Yêu thêm nàng nghĩa là tôi phản bội.
Nghĩ tới Phương Loan, nàng không phải tội;
Quân trường tôi thứ Bảy mỗi chiều lên
Tiếng loa trực cứ gọi đúng ngay tên,
Nàng lại đến thăm chờ bên cánh cổng.
Nàng yêu tôi, tình yêu như lửa nóng,
Đến mức tôi không biết sống sao đây.
Ai từng qua cảm nhận lối yêu nầy?
Yêu sâu nặng yêu cao dầy đến độ,
Ai cũng nghĩ tôi Sinh viên Cán bộ, (3)
Sao cầm tay nhìn đã lố nội quy.
Có phải tôi đâu, xin chớ hoài nghi,
Nàng nắm tay tôi chặt ghì chủ động.
Tôi rất nghiêm như là ông Thánh sống,
Trái tim đang hoá đá hổng chừng he?
Lần nọ tin nàng vừa ngã té xe,
Chân jupe ngắn, máu me nhiều đau đớn.
Cô bé nàng dạy kèm chưa đủ lớn,
Thư báo tin với ý muốn trách hờn
Rằng do tôi gây cớ sự đau buồn
Nàng chạy xe, chạy luôn rào dây thép.
Tôi phải ra ủi an cho phải phép.
(Phải phép thôi, không dễ ép tôi yêu.)
1975, đất nước tiêu điều,
Giặc dữ đến, từng bầy yêu quỷ đến.
Tháng Ba kinh hoàng, nghe tin đặc lệnh,
Ba lô vội vàng di chuyển trong đêm.
Phải xa rồi! Tạm biệt nhé cao nguyên!
Cũng từ đó, nàng không liên lạc nữa.
Tháng Tư buồn, chiến trường hừng máu lửa,
Chúng tôi ra trường đang giữa thời gian.
Những cánh chim rời tổ, bỏ xa đàn.
Tôi Nhảy Dù, về trại Hoàng Hoa Thám;
Chiều hôm ấy, mưa Saigon ảm đạm, (21/4/1975)
Tôi về đơn vị buổi sáng hôm sau.
Kỷ luật Nhảy Dù gắn bó cùng nhau;
Giỏi thích ứng, tôi rất mau nhập cuộc.
Gặp phải Ngảy Dù, kẻ thù bắt buộc,
Không đầu hàng ắt phải chuốc tiêu vong.
Một sớm chuyện gì, bạn đoán ra không?
Có tiếng loa vang, tôi lòng đã đoán:
Phương Loan đến thăm, ‘cô nàng nổi loạn.’
Tôi đón nàng, nay chẳng nhớ chuyện gì,
Nhớ nàng trao móc khoá Mẹ Mari; (4)
Kỷ vật đó đã khắc ghi dấu Thánh
Tôi Phật tử sống đời giàu phẩm hạnh, (5)
Chúa gọi rồi, ai dễ tránh Người đâu?
Ba Mươi tháng Tư, khổ nạn bắt đầu
Tôi về Saigon, bụng rầu rối rắm,
Gặp nàng Ngọc Lan, bà con xa lắm….
Và ý Trời, một đám cưới đơn sơ;
Giáo lý vừa xong, hôn lễ Nhà Thờ.
Tôi theo đạo, không bất ngờ, tự ý:
Trước đó, Noel quân trường Võ Bị, (Noel 1971)
Tôi học Phúc Âm, Tuyên uý: Cha Phương.
Trải bốn năm chưa rõ nghĩa siêu thường,
Chúa chọn tôi, Người dẫn đường mỗi bước.
Tôi yêu Người, tình yêu không cản được,
Thánh ý Chúa Trời rất mực cao sâu!
Kể chuyện đời tôi chắc sẽ còn lâu,
Xin trở lại chuyện ban đầu Dalat:
Chuyện một loài hoa cao nguyên thơm ngát,
Hoa anh đào trong bài hát mang tên.
“Ai lên xứ anh đào (nhớ) đừng quên
mang về một cành hoa” gợi lên nhiều kỷ niệm.
Tony Nguyễn
New York City, Feb 24, 2022
(1) Đại học Khoa học Huế
(2) Cô nữ sinh trường Couvent Des Oiseaux Dalat
(3) Sinh viên Sĩ quan Cán bộ Trung đoàn trưởng
(4) Mẹ Maria bế Chúa Hài Đồng
(5) Đại diện SVSQ Phật tử TVBQG/VN 1975