CHUYỆN TÌNH MÙA GIÁNG SINH
Wendy đợi tàu lửa subway
để kịp về mừng Lễ Chúa đến. (Dec 24, 2004)
.
Cô để ý một đôi nói chuyện
bằng ngôn ngữ làm dấu người câm;
họ đang đứng cách cô rất gần.
.
Wendy hiểu những gì họ nói
vì cô là người chịu học hỏi,
và đã từng làm tình nguyện viên
trong những năm đầu thời sinh viên
đi thăm các trại trẻ câm điếc.
.
Cho nên hôm nay cô dễ biết
cô gái kia đang hỏi đường đi,
nhưng chàng trai kia chẳng biết gì
về nơi cô gái kia muốn nói;
Wendy biết nơi cô gái hỏi
nên mạnh dạn đến chỉ cho cô.
.
Lẽ dĩ nhiên cả ba chuyện trò
dùng ngôn ngữ bằng tay diễn tả.
.
Chuyến tàu ngầm qua trạm vội vã,
nhưng đủ thời gian cho họ trao
những địa chỉ liên lạc với nhau.
.
Thời gian sau đó, họ tiếp tục
liên lạc qua email, facebook;
dần họ trở thành những bạn thân.
.
Jack là tên của chàng trai câm;
Debbie, cô gái cùng hoàn cảnh.
.
Jack cho Wendy biết rằng ảnh
đang làm cho một hãng kinh doanh,
nhà Wendy không xa nhà anh.
.
Nhờ emails, messages qua lại,
ban đầu xã giao nhiều e ngại,
sau càng ngày họ nên thiết thân.
.
Jack mời cô đi ăn vài lần.
.
Cả hai thích vào Central Park
vì cảnh đây đẹp và thoáng mát.
.
Họ thường im lặng sánh vai nhau.
.
‘Wendy có dịp học đổi trao,
ra dấu ngón tay đủ mọi cách
bằng ngôn ngữ người câm với Jack,
nhờ đó cô càng ngày giỏi hơn.
.
Mùa thu năm đó họ càng thân
như một đôi tình nhân lãng mạn.
.
Wendy quên khoảng cách tình bạn
giữa người câm và người bình thường;
nên khi Jack ngỏ lời yêu thương
“I love you,” Wendy thoải mái
ngả đầu vào vai chàng không ngại.
.
Wendy sau những giờ học mình,
thường gặp bạn bè để tâm tình.
.
Mỗi khi Wendy đặt câu hỏi,
“Nếu quen người câm không biết nói,
liệu bạn có dám yêu được không?”
.
Các bạn Wendy nói lòng vòng
không có câu trả lời dứt khoát.
.
Điều nầy làm Wendy dằn vặt
khi nghĩ về chuyện Jack và mình.
.
Năm đó, vào dịp Thanksgiving, (Nov 19, 2005)
Jack tặng Wendy bó hoa hồng
và hỏi “Wendy, nói thật lòng
có dám làm bạn gái của Jack?”
Wendy vừa mừng vừa thấy stress;
những mâu thuẫn nội tâm dày vò.
.
Wendy biết chắc người thân cô
sẽ khó chấp nhận chuyện như vậy.
.
Quả thực, cha mẹ cô sau đấy
tìm mọi cách ngăn cản con mình
khỏi con đường “ma quỉ, yêu tinh”
đang dẫn cô đến chỗ “lầm lạc.”Đứng trước áp lực quá nghiêm ngặt,
Wendy chỉ có thể nêu lên
những tư cách của Jack bạn mình:
thái độ lạc quan và thực tế,
lối sống tích cực và trí tuệ,
đã làm cô cảm thấy dễ gần
so với các chàng cô từng thân.
.
Gia đình sau khi nghe bày tỏ,
họ cũng muốn tìm hiểu cho rõ
để có thể đánh giá cuộc tình
giữa chàng trai câm và con mình.
.
Họ đồng ý trưa ngày 25, (Dec 25, 2005)
sau đêm lễ Giáng Sinh hàng năm,
khi tâm hồn mọi người lắng đọng,
họ có thể gặp Jack cũng gọn.
.
Wendy đã tính sẵn trong đầu,
giá như xẩy ra ai biết đâu,
mọi người khinh miệt Jack ra mặt,
hai người sau đó sẽ tức khắc
kéo nhau đến nhà thờ làm phép
nhận Bí tích Hôn nhân: God bless!
.
Trên đường dẫn Jack về nhà mình,
tâm trạng Wendy đang rối tinh
nhưng không thể thoát khỏi mắt Jack;
anh mỉm cười và dùng mọi cách
ra dấu bằng tay cùng Windy:
.
(Em đừng nên lo lắng làm gì!
Anh sẽ tìm cách cho họ biết
rằng anh yêu em rất tha thiết
và hứa chăm sóc em trọn đời.)
.
Lần đầu, nước mắt Wendy rơi
sau khi hiểu lời ấy của Jack.
.
Vừa đến nhà, Wendy đưa khách
đến giới thiệu cùng cha mẹ nàng:
.
“Thưa Ba Mẹ, đây, Jack là chàng
mà con vẫn thường hay nhắc đến.”
.
Câu nói cô vừa thốt khỏi miệng
thì tất cả hộp bánh và hoa
trên tay Jack tự nhiên rơi xòa.
.
Anh nhào tới Wendy ôm chặt,
Jack nghẹn ngào nói trong nước mắt:
.
“Trời đất ơi! Em biết nói à!”
.
Mọi người nhìn cảnh ấy ngẩn ra,
trong khi hai người vui khó tả.
.
Cả Thiên Đình tưng bừng rộn rã,
Thiên Chúa trên cao đang mỉm cười
trò đùa Ngài đạo diễn hai người
thành món quà Giáng Sinh ý nghĩa.
.
Tony Nguyễn dịch
New York City, Jul 19, 2020