Xuân về: Nhớ em, nhớ “poncho” và “cơm sấy”
“Pông Sô“ liệm xác, Anh về đất
Cờ Vàng Tổ Quốc … mãi tri ân
Em yêu dấu!!!
Yên ấm, Tự Do… của người dân Hậu Phương…
Có bao giờ em nghe… những nỗi đoạn trường
Của nước mình: gần ba mươi năm chinh chiến (1946 – 1975 )???
Vì Cộng thù: gieo rắc tang tóc… triền miên…
Đời Chiến sĩ: súng, đạn như hình với bóng
Thêm pông sô chống lạnh, cơm sấy no lòng
Những tháng, năm phải dùng pông sô thay võng
Pông sô ướt sũng… chống những trận mưa rừng...
Có khi pông sô dùng làm phao qua suối
Che chở chân thân tránh muỗi, vắt quanh mình
Pông sô cùng chiến binh hành quân rong ruổi
Bảo vệ Miền Nam… mong sớm có Hoà Bình
Có thể em đã nghe… nhưng em chưa thấy
Đời Lính gian truân... sinh, tử… đếm từng ngày…
Chiếc pông sô và cả những bao cơm sấy
Được phát như nhau: tình Huynh Đệ là đây…..
Không như cộng quân: tiểu, trung hay đạị táo
Lính đồng minh có lương khô (C-ration) bọc trong bao
Còn Chiến sĩ mình, thực phẩm thiếu làm sao !!!
Nhưng vẫn hành quân… để bảo vệ đồng bào…
Chia xẻ gian nguy bao chiến trường bất định..
Có pông sô thay nệm ấm, gối chăn xưa….
Trong chiến hào sâu, sống giữa cõi tử, sinh
Hỏa châu soi sáng … trong nhạt nhòa gió, mưa
Rồi có khi pông sô bọc thây… Về Đất
Được phủ Cờ Vàng: Ba Dòng Máu Anh Linh
Ba dòng máu cuả Bắc, Trung, Nam bất khuất
Tổ Quốc Tri Ân: Chiến Sĩ đã hy sinh ….
Xuân về: Yêu em… nhớ pông sô, cơm sấy
Hết thời binh lửa… lại lâm cảnh chia phôi
Trong ký ức như vẫn hiển hiện đâu đây:
Goá phụ, Thẻ Bài… mãi đau sót khôn nguôi…
Nhớ chiếc pông sô, nhớ mùi thơm cơm sấy
Thương chiến hữu mình… nhớ lại chiến trường xưa
Hồn thổn thức, bùi ngùi… nửa tỉnh, nửa say…
Nhớ lại đời Lính… biết nói sao cho vừa…
Xuân về! Nhớ núi rừng thâm u, sương trắng...
Mùi bùn quen vùng Đồng Tháp nặng nước phèn
Bây giờ đứt đoạn, tận đáy lòng cay đắng
Nghe vẳng âm thanh của Truy Điệu…. tiếng kèn.
Thùy Châu / Thành Tuy Hạ