XUÂN HẠNH PHÚC
“Tôi ngồi yên với thinh không
Chờ xuân đến giữa mênh mông đất trời
Phật ngồi lặng chẳng một lời
Sau lưng đào cũng mỉm cười chờ Xuân…”
(Chờ Xuân, Nguyên Nhung)
TÔI nhớ đã bao lần mình đã
NGỒI lặng thinh ngắm lá, nhìn cây.
YÊN bình, thanh thản nơi đây,
VỚI thiên nhiên, cảnh tình nầy bao la.
THINH lặng để lòng ta lắng lại,
KHÔNG gì so hiện tại bình an.
CHỜ đông băng tuyết dần tan
XUÂN về khoe thắm trăm ngàn loại hoa.
ĐẾN mà nghe chim ca vượn hú
GIỮA mênh mông vũ trụ đất trời.
MÊNH MÔNG, sâu thẳm, cao vời,
ĐẤT TRỜI kỳ diệu tự thời ban sơ.
PHẬT có cách ngày xưa thành Phật,
NGỒI gốc bồ ngây ngất suy tư.
LẶNG nhìn giữa thực và hư,
CHẲNG còn câu hỏi khổ từ đâu ra.
MỘT trăm năm ta bà, cõi tạm,
LỜI kinh xua buồn thảm viên thành.
SAU rừng, biển nước màu xanh
LƯNG em dựa với lưng anh ngủ khò.
ĐÀO hoang chín thơm tho toả khắp
CŨNG may anh, em gặp được nhau.
MỈM CƯỜI, em đẹp làm sao!
CHỜ tình yêu chín cưới sau kịp mà.
XUÂN năm nay quá là hạnh phúc!
Tony Nguyễn
Houston, Texas, Jan 06, 2024