LÁ THƯ KHÓ HIỂU (Rabindranath Tagore)
Tôi thức dậy và thấy lá thư Người,
sáng nay khi chưa có ánh mặt trời.
Tôi không biết thư viết gì trong đó,
vì tôi không thể đọc được chữ nó.
Tôi sẽ để nhà thông thái được yên
với sách của ông, tôi không làm phiền,
vì ai biết được trí tuệ của ông
có thể hiểu được lá thư ấy không.
Tôi ấn vào tim và ôm vào trán.
Khi màn đêm đen đi vào tĩnh lặng
và từng ngôi sao trên trời xuất hiện,
tôi sẽ trải trên đùi và chiêm niệm.
Lá xào xạc sẽ đọc cho tôi nghe,
những tiếng tụng ca từ dòng suối khe,
và bảy ngôi sao khôn ngoan sẽ hát
cho tôi nghe từ trời thanh gió mát.
Tôi không thể thấy điều tôi mong ước,
tôi không thể hiểu điều sẽ học được,
nhưng bức thư chưa thể đọc hôm nay
đã làm cho tôi nhẹ gánh đôi vai
và biến suy nghĩ tôi thành bài hát.
Tony Nguyễn dịch
Houston, Texas, Jun 20, 2023
I woke up and found his letter in the morning.
I do not know what it says, for I cannot read.
I shall leave the wise man alone with his books, I shall not trouble him, for who knows if he can read what the letter says.
Let me hold it to my forehead and press it to my heart.
When the night grows still and stars come out one by one I will spread it on my lap and stay silent.
The rustling leaves will read it aloud to me, the rushing stream will chant it, and the seven wise stars will sing it to me from the sky.
I cannot find what I seek, and I cannot understand what I would learn, but this unread letter has lightened my burdens and turned my thoughts into songs.
(Rabindranath Tagore)