Headlines

HẸN MỘT TẾT VỀ

Tết năm nay, anh vẫn không về được;
Như đã bao lần Tết trước không về.
Cứ trách anh rằng không nhớ tình quê,
Và cứ trách anh lời thề nỡ phụ.

Anh không về, chẳng do tiền không đủ;
Về khơi lên kỷ niệm cũ càng đau.
Tóc mẹ già ngày đưa tiễn, trắng phau,
Buồn xa con, một năm sau, mẹ mất.

Ngày anh đi, cha bám nương, giữ đất,
Lệnh trưng thu, biệt phủ cất cao tầng.
Thằng Tám Gàn, cái bản mặt câng câng,
Nhớ nó chửi rằng anh quân Mỹ Ngụy.

Về thăm quê, vừa thoáng qua ý nghĩ,
Háo hức lòng, nhưng cũng chỉ vài giây.
Mở trang tin trong nước, báo đăng đầy,
Nhiều dân Việt mình sau nầy, ác quá.

Đạo Phật ngàn năm giảng luật nhân quả,
Chùa miếu xây nhiều thêm, chả ăn thua.
Xã hội văn minh, đạo đức bác Hồ,
Báo đài không ngừng tung hô quảng bá.

Thế nhưng con người ngày thêm man trá,
Không chỉ dân thường mà cả quan to.
Ông Tổng Bí Trọng sắm củi, xây lò,
Ra tòa, tội phạm quanh co chạy án.

Học vị, chức danh: mặt hàng mua bán.
Giả thật như nhau, đen trắng khó phân.
Biết vẫn còn có những tấm lòng nhân,
Dân Sài Gòn còn giữ Chân, Thiện, Mỹ.

Như Thiên thần sống bên bầy ác quỷ,
Thương phục họ nhiều, anh chỉ cầu xin.
Chúa nhân từ nâng đỡ những người tin:
Ngọc trong đá, nhớ giữ gìn bản chất.

Anh có buồn từ miền Nam đã mất,
Không cho anh, nhưng cho đất nước mình.
Sau đạn bom, mầm sống đã hồi sinh,
Nhưng anh chỉ tiếc hòa bình chưa đến.

Vì vết thương của một thời chinh chiến,
Vẫn còn kia, rất hiển hiện quanh đời,
Qua những người dân sống chẳng ra người.
Tết lại về, khó vui cười hoan hỉ.

Anh đang ở đây, quê hương mới Mỹ.
Nhớ Việt Nam, lòng anh chỉ mong sao.
Những ngài quan lớn, những vị ngôi cao,
Mau dẹp thuyết Mác, Lê, Mao kinh tởm.

Tết năm đó, anh sẽ về thăm sớm.

Tony Nguyễn
Houston, Jan 17, 2024

Loading

Scroll To TOP