CHỊ CHẾT (Emily Dickinson)
DEATH
.
Because I could not stop for Death,
He kindly stopped for me;
The carriage held but just ourselves
And Immortality.
.
We slowly drove, he knew no haste,
And I had put away
My labor, and my leisure too,
For his civility.
.
We passed the school, where children strove
At recess, in the ring;
We passed the fields of gazing grain,
We passed the setting sun.
.
Or rather, he passed us;
The dews grew quivering and chill,
For only gossamer my gown,
My tippet only tulle.
.
We paused before a house that seemed
A swelling of the ground;
The roof was scarcely visible,
The cornice but a mound.
.
Since then ’tis centuries, and yet each
Feels shorter than the day
I first surmised the horses’ heads
Were toward eternity.
.
Emily Dickinson
Vì không thể nào ngăn Chị Chết
Chị đã dịu dàng đến đón tôi;
Xe chuyển bánh không ai lái hết
ngoài chúng tôi,
Và Bất Tử thôi.
.
Chị biết rõ không cần phải vội,
Và tôi lo gom góp cuộc đời
Vì lịch sự chị xe đi tới
Chỗ tôi làm việc, chốn nghỉ ngơi.
.
Chúng tôi ngang ngôi trường tuổi nhỏ,
Lúc buổi ra chơi, trong chiếc vòng;
Chúng tôi ngang cánh đồng chín đỏ,
Chúng tôi ngang chiều đổ hoàng hôn.
.
Đúng ra, chị ngang qua tôi đó;
Những đêm sương lạnh gió buốt da.
Tôi chỉ khoác áo tơ che cổ
Chiếc khăn tuyn nhẹ mỏng mượt mà.
.
Chúng tôi dừng trước ngôi nhà nhỏ
Nhô lên từ đám cỏ mơ hồ,
Mái che phủ mắt không nhìn rõ
Ụ rêu phong hay nắm đất thô.
.
Rồi từ đó ngàn năm, thế kỷ
Thấy ngắn hơn chỉ một ngày thôi.
Tôi đã đoán đầu xe trực chỉ
Hướng về nơi nguyên thủy ngàn đời.
.
Nguyễn Tường
New York City, January 11, 2015