THÊM XUÂN NÀY, TA NGỒI CHỜ ĐỢI THỬ
“Chẳng đợi chờ em, chẳng tiễn em,
Bao xuân ta lặng lẽ bên thềm.
Mất em từ buổi tang thương đó,
Luyến nhớ chỉ làm cay đắng thêm.”
(Nguyễn Văn Cư)
CHẲNG _______________bao giờ thời ấm êm trở lại,
ĐỢI _________đến bao giờ, người con gái năm xưa.
CHỜ _____________đợi em, chờ đợi hóa công thừa,
EM _______________rất cũ nhưng cũng vừa rất mới.
CHẲNG ____________bao giờ, dù ta hoài ngóng đợi
TIỄN EM _____________________đi vào thế giới lạ xa.
BAO __________________năm rồi, em có biết rằng ta,
XUÂN ____________hễ về, bên thềm nhà tưởng nhớ.
TA _____________________và em, lần đầu tiên gặp gỡ,
LẶNG LẼ _____________nhìn, mắc cỡ vậy mà duyên.
BÊN THỀM _______nhà, ta nói những huyên thuyên.
MẤT ____________________ nửa giờ, à, ta quên hỏi thử.
EM _____________________ tên gì? Em từ đâu, tiên nữ?
TỪ ____________cao sang, không thể xứ tầm thường.
BUỔI TANG THƯƠNG ĐÓ, ___đất nước tang thương
LUYẾN _______________lưu mặc, em lên đường bỏ xứ.
NHỚ ________________vô cùng, em, một nàng tiên nữ,
CHỈ ______________________em thôi, không bất cứ ai ra
LÀM _____________________ say mê và ngây dại hồn ta.
CAY ĐẮNG ___________________quá, ta phải xa tiên nữ.
THÊM _________________xuân này, ta ngồi chờ đợi thử.
Tony Nguyễn
Houston, Texas, Feb 06, 2024