TAY ANH EM HÃY TỰA ĐẦU
“Cây dài bóng xế ngẩn ngơ…
Hồn em đã chín mấy mùa thương đau?
.
Tay anh em hãy tựa đầu,
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi…”
.
(Huy Cận)
TAY ANH
EM HÃY TỰA ĐẦU
CÂY xoan đào một thời nở trắng
DÀI xỏa buông giữa nắng Xuân lên.
BÓNG cây cũng biết làm duyên
XẾ nghiêng qua chỗ mái hiên anh ngồi.
NGẨN ngơ sau một hồi mới tỉnh,
NGƠ ngác cơn thiền định lạ lùng.
HỒN anh bay tuốt không trung,
EM thì vẫn ngủ vô cùng vô tư.
ĐÃ biết tính em từ mới gặp,
CHÍN trong mười lần lặp y như.
MẤY lần anh thảo tờ thư,
MÙA Xuân sắp đến từ từ anh trao.
THƯƠNG em không cách nào diễn tả,
ĐAU lòng anh, đau quá lòng anh.
.
TAY anh biết chữ thiện lành,
ANH vì em đã biến thành gối êm.
EM cứ việc ngủ thêm, ngủ nữa,
HÃY ngủ ngoan, em cứ ngủ ngoan.
TỰA ngồi dưới bóng cây xoan,
ĐẦU em tóc xỏa trăm ngàn sợi mây.
.
CHO em ngủ đến đầy giấc mộng,
ANH sẽ không lay động đâu mà.
NGHE trong tóc ngát mùi hoa,
NẶNG nề tan biến hóa ra nhẹ nhàng.
TRÁI yêu vườn địa đàng chín đỏ,
SẦU đau tìm đã có đường lui.
RỤNG ra từ nhánh ngậm ngùi
RƠI vào tâm cảm niềm vui ngút ngàn.
.
Tony Nguyen
New York City, Jul 26, 2022