QUÀ TẶNG (Rabindranath Tagore)
Gift
O my love, what gift of mine
Shall I give you this dawn?
A morning song?
But morning does not last long –
The heat of the sun
Wilts it like a flower
And songs that tire
Are done.
O friend, when you come to my gate
At dusk
What is it you ask?
What shall I bring you?
A light?
A lamp from a secret corner of my silent house?
But will you want to take it with you
Down the crowded street?
Alas,
The wind will blow it out.
Whatever gifts are in my power to give you,
Be they flowers,
Be they gems for your neck,
How can they please you
If in time they must surely wither,
Crack ,
Lose lustre?
All that my hands can place in yours
Will slip through your fingers
And fall forgotten to the dust
To turn into dust.
Rather,
When you have leisure,
Wander idly through my garden in spring
And let an unknown, hidden flower’s scent startle you
Into sudden wondering –
Let that displaced moment
Be my gift.
Or if, as you peer your way down a shady avenue,
Suddenly, spilled
From the thick gathered tresses of evening
A single shivering fleck of sunset-light stops you,
Turns your daydreams to gold,
Let that light be an innocent
Gift.
Truest treasure is fleeting;
It sparkles for a moment, then goes.
It does not tell its name; its tune
Stops us in our tracks, its dance disappears
At the toss of an anklet.
I know no way to it –
No hand, nor word can reach it.
Friend, whatever you take of it,
On your own,
Without asking, without knowing, let that
Be yours.
Anything I can give you is trifling –
Be it a flower, or a song.
(Rabindranath Tagore)
Này người yêu anh ơi
Bình minh vừa ló dạng
Nơi phía ấy chân trời,
Quà gì anh sẽ tặng
Cho người anh yêu đây?
Một bài ca buổi sáng?
Nhưng buổi sáng không lâu-
Mặt trời nóng trên đầu
Sẽ làm cho héo uá
Như bông hoa mới nở
Và khúc ca rồi tàn.
Hỡi bạn tình dấu ái
Khi hoàng hôn về lại,
Em đứng trước cổng nhà
Và đòi anh món quà,
Quà gì anh sẽ tặng?
Một ngọn đèn thắp sáng?
Ngọn đèn từ góc khuất
Im lặng và bí mật
Của ngôi nhà anh chăng?
Nhưng em có muốn mang
Xuống phố phường đông chật?
Chao ôi, gió thổi mất.
Bất cứ món quà nào
Trong khả năng anh trao,
Là bó hoa thơm ngát,
Là ngọc ngà sang đắt,
Làm sao em thoả mãn,
Nếu thời gian tới hạn
Chúng chắc chắn phai tàn,
Héo úa, đầy vết răn?
Những thứ có thể đem
Đặt trong bàn tay em
Sẽ lọt rơi xuống đất,
Rồi biến vào hư mất.
Tốt nhất, khi rảnh rang,
Ta cùng nhau lang thang
Trong vườn xuân anh nhỏ,
Để hương thơm trong gió
Của loài hoa không tên
Làm em thốt kêu lên
Và ngạc nhiên tự nhủ
Cuộc đời thật vui thú!
Để khoảnh khắc ấy thành,
Là món quà của anh.
Hoặc nếu, khi nhìn xuống
Con đường bên đám ruộng
Đột nhiên chảy tràn lan
Những tia nắng chiều tàn
Xuyên đám mây hấp hối
Ngày qua, trời sắp tối.
Hãy để ánh chạng vạng
Làm món quà anh tặng.
Kho báu thực sự ra
Là những gì thoáng qua;
Nó lấp lánh giây phút,
Rồi biến đi mất hút.
Nó luôn giấu lặng thinh
Giai điệu, tuổi tên mình.
Tựa như khúc vũ luân,
Chỉ một cái xoay chân
Chúng ta liền mất vết.
Không cách nào anh biết-
Không có bàn tay nào,
Cũng như từ ngữ nào
Có thể chạm tới nó.
Bất cứ gì em có,
Không cần phải hỏi han,
Không cần phải luận bàn,
Hãy là của riêng em.
Những gì anh đã đem
Tặng em là chuyện vặt-
Là bó hoa thơm ngát,
Hay bài hát ban mai.
Tony Nguyễn dịch
New York, April 11, 2022