HOA DÂM BỤT TRẮNG
Nhà tôi cách nhà em một quãng,
Nhiều hoa dâm bụt trắng trên đường.
Nhớ xưa cùng học chung trường,
Hoa dâm bụt trắng em thường tặng tôi.
Em xinh gái từ hồi bé nhỏ,
Tôi xấu trai từ đó đến giờ.
Biết tôi bản tính khù khờ,
Mẹ cha em bảo cho nhờ chung xe.
Buổi mùa đông còn che chung áo,
Tôi chàng trai khờ khạo nhất làng.
Em rằng “Anh tính đàng hoàng,
Xấu trai nhưng sẽ có nàng yêu anh.”
Tin lời em tôi đành chờ thử,
Ba mươi ngoài vẫn cứ độc thân.
Bạn bè tôi đứa xa gần,
Vợ con nhà cửa khỏi cần tin ai.
Tôi trách em đoán sai tôi khổ,
Em rằng do duyên số ông Trời.
Lần nầy tôi chẳng nghe lời,
Tin em lần nữa chắc đời tôi tiêu.
Từ đó, tôi học yêu con gái,
Xấu trai nhưng được cái cần cù.
Tôi hiền như một thầy tu,
Lại độc thân tiếp cho dù siêng năng.
Hôm nay trở lại làng xưa cũ,
Hỏi tin em khắp đủ trẻ già.
Rằng em đi biệt phương xa,
Lấy chồng giàu có, người ta Việt kiều.
Dâm bụt trắng nở nhiều hơn trước,
Tôi cuộc đời chỉ được trắng tay.
Thôi thì quyết định từ nay,
Không lìa bỏ tính, chẳng thay đổi lòng.
Đời độc thân cũng không đến nỗi,
Tự do tôi rong ruổi con đường.
Đơn sơ cuộc sống khiêm nhường,
Như dâm bụt trắng em thường tặng tôi.
Tony Nguyễn
Houston, Texas, Aug 08, 2023