ĐỪNG TIẾC NỮA EM
“Trèo lên cây bưởi hái hoa,
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân.”
Anh đã lựa nhánh gần dễ thấy,
Nhìn qua bên chỗ ấy thế nào.
Trèo lên vừa đến đủ cao.
Gió rung nhánh gãy, anh nhào xuống sân.
“Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc,
Em có chồng, anh tiếc lắm thay!”
TRÈO cây bưởi nhớ ngày xưa ấy,
LÊN cao anh dễ thấy bên làng.
CÂY từ em bước sang ngang,
BƯỞI đang xanh chuyển sắc vàng bỗng dưng.
HÁI một nụ rưng rưng muốn khóc,
HOA bưởi thơm hương tóc người xưa.
BƯỚC qua cành lá thẩn thờ,
XUỐNG đất cây cỏ bất ngờ héo hon.
VƯỜN anh nghèo, cảnh còn phô rõ,
CÀ chua xanh, ớt đỏ, cải vàng.
HÁI nguyên một rổ tặng nàng,
NỤ cười em nhận ngỡ ngàng tại sao.
TẦM cây bưởi em cao vừa tới,
XUÂN năm nào tuổi mới mười ba.
TRÈO LÊN CÂY BƯỞI HÁI HOA,
BƯỚC XUỐNG VƯỜN CÀ HÁI NỤ TẦM XUÂN.
NỤ hoa chỉ nở một lần,
TẦM xuân anh hái mùa xuân năm nào.
XUÂN năm nào anh trao nụ nhỏ,
NỞ xen cùng cây cỏ vườn quê.
RA đi quên buổi hẹn thề,
XANH màu áo cưới em về với ai.
BIẾC sắc hoa em cài mái tóc,
EM cười vui anh khóc một mình.
CÓ ai biết gã say tình,
CHỒNG thư trắng bạc, khung hình trống trơ.
ANH hồi đó bây giờ vẫn thế,
TIẾC yêu này chuyện kể chưa thôi.
LẮM khi thoáng chút bồi hồi,
THAY vì tiếc nuối, anh ngồi ngắm hoa.
NỤ TẦM XUÂN NỞ RA XANH BIẾC,
EM CÓ CHỒNG ANH TIẾC LẮM THAY.
“Ba đồng một mớ trầu cay,
Sao anh không hỏi những ngày còn không?”
Anh vẫn biết ba đồng chẳng mấy,
Chỉ ngại em chịu lấy anh không.
“Bây giờ em đã có chồng,
Như chim vào lồng, như cá cắn câu.
Cá cắn câu, biết đâu mà gỡ,
Chim vào lồng, biết thuở nào ra?”
Đừng nhắc nữa, em à, chuyện đã,
Chồng em giàu sang quá còn gì.
Chê nghèo em bỏ ra đi,
Bao nhiêu kỷ niệm anh ghi nhớ lòng.
Lời hứa em, anh không muốn nhắc,
Sao em còn thắc mắc chuyện này:
“Ba đồng một mớ trầu cay,
Sao anh không hỏi những ngày còn không?”
Tony Nguyễn
Houston, Texas, Jan 21, 2023