ANH BIẾT EM ĐI CHẲNG TRỞ VỀ
ANH từng một thuở nhìn em khóc,
BIẾT chẳng cách nào nói ủi an.
EM rời xóm cũ, xa trường học,
ĐI vượt biên ngày đất nước tan.
CHẲNG nói câu nào, em xuống ghe,
TRỞ bước, anh lòng đau quặn se.
VỀ một mình chân buồn lặng lẽ,
DẶM NGÀN LIỄU KHUẤT VỚI SƯƠNG CHE.
EM đi để có một tương lai,
ĐỪNG nghĩ lìa nhau chuyện đúng sai.
QUAY gót, thôi đừng nên ngoảnh lại,
LẠI chẳng ích gì cho cả hai.
NHÌN em bóng nhỏ dần xa khuất,
ANH đốt chồng thư, khúc hẹn thề.
NỮA còn chi để mà lưu cất,
ANH BIẾT EM ĐI CHẲNG TRỞ VỀ.
EM chớ nhắc hoài câu chuyện cũ,
NHỚ về kỷ niệm tháng ngày qua.
LÀM vậy chi nhìn thân héo rủ,
CHI tàn sắc đẹp, nét mau già.
TIẾNG nhạc cung đàn đã lặng câm,
ÁI tình dẫu biết nặng tri âm.
ÂN nghĩa thôi đừng nên lẩm cẩm,
ĐÀN XƯA ĐÃ LỠ KHÚC DƯƠNG CẦM.
DÂY đã bung, và khung đã vỡ,
LOAN loan xác thể cứ gầy trơ.
CHẲNG vậy anh còn ôm món nợ,
ĐƯỢM buồn giải thoát gởi vào thơ.
TÌNH cảnh nhắc hoài thêm tủi thân,
ÂU là thế cuộc đã xoay vần.
YẾM bi biết chẳng nên mà vẫn,
EM NHỚ LÀM CHI TIẾNG ÁI ÂN.
BÊN đó bây giờ em hạnh phúc,
GỐC cây chỗ hẹn anh thường qua.
THÔNG cao gió vẫn lay từng lúc,
GIÀ thân rủ lá bóng la đà.
TA nhớ từng câu hát biệt ly,
LỠ yêu ta nặng mối tình si.
GHI dấu gốc cây còn nhớ kỹ,
TÌNH TA ÂU YẾM LÚC XUÂN THÌ.
EM đi đã biết không về nữa,
NÊN anh chấp nhận chẳng mong chờ.
XOÁ dấu tình yêu anh chẳng nỡ,
DẤU nào cũng đẹp cũng nên thơ.
THỀ thốt dù cho hết hạn kỳ,
NON mòn biển cạn chữ khắc ghi.
NƯỚC trôi chẳng xoá lời tri kỷ,
BÊN GỐC THÔNG GIÀ TA LỠ GHI.
CHẲNG hỏi ai, lòng anh đủ hiểu.
PHẢI đâu còn tuổi mộng thời mơ.
VÌ giống thời gian xuyên rặng liễu.
ANH tin khó buộc ép em chờ.
CHẲNG đếm đo ngày chẳng tính đêm,
TẠI thời mong đợi cứ dài thêm.
EM không thiết nữa ngồi trang điểm,
HOA THU TÀN TẠ RỤNG BÊN THỀM.
ÁI ân kỷ niệm đã xa xôi,
TÌNH chỉ như cành hoa héo thôi.
SỚM mai rực rỡ trong vườn nội,
NỞ rụng tàn khô cát bụi bồi.
CHIỀU nay bãi biển người đông quá,
PHAI nhạt bên bờ cát lấm lem.
RỤNG rơi một cánh hồng sắc lạ,
CHẲNG PHẢI VÌ ANH CHẲNG TẠI EM.
BỂ khác xưa nhiều do cát trôi,
CẠN phía bờ nam, phia bắc bồi.
SAO mình vẫn cứ còn hai lối,
MỜ nhạt tình yêu biết vậy rồi.
NÚI cũng già non và cao thấp,
CŨNG nơi ẩm ướt chỗ khô khan.
TAN hợp con người sao khoả lấp,
TÌNH KIA SAO GIỮ ĐƯỢC MUÔN VÀN.
EM đừng trách lỗi bởi thời gian,
ĐỪNG nói ra nhiều câu thở than.
NÊN là giữ lấy lòng thanh thản,
GIẬN dỗi hồng nhan sớm lụi tàn.
TÌNH đã qua rồi nên chịu vậy,
PHAI chậm như loài hoa dạ lan
LẠT lẽo từng rơi chiều buổi ấy,
BỂ CẠN, SAO MỜ, NÚI CŨNG TAN.
ANH từng một thuở nhìn em khóc,
BIẾT chẳng cách nào nói ủi an.
EM rời xóm cũ, xa trường học,
ĐI vượt biên ngày đất nước tan.
CHẲNG nói câu nào, em xuống ghe,
TRỞ bước, anh lòng đau quặn se.
VỀ một mình chân buồn lặng lẽ,
DẶM NGÀN LIỄU KHUẤT VỚI SƯƠNG CHE.
EM đi để có một tương lai,
ĐỪNG nghĩ lìa nhau chuyện đúng sai.
QUAY gót, thôi đừng nên ngoảnh lại,
LẠI chẳng ích gì cho cả hai.
NHÌN em bóng nhỏ dần xa khuất,
ANH đốt chồng thư, khúc hẹn thề.
NỮA còn chi để mà lưu cất,
ANH BIẾT EM ĐI CHẲNG TRỞ VỀ.
Tony Nguyễn