CHÂN QUÊ
(Theo bài Chân Quê của Nguyễn Bính)
HÔM lên phố theo lời bạn rủ,
QUA một ngày gặp chủ nhà hàng.
EM về quyết định bỏ làng,
ĐI lên thấy cảnh giàu sang mê rồi.
TỈNH và quê xa xôi chẳng mấy,
VỀ và đi khoảng bẩy giờ đò.
ĐỢI nhau thỉnh thoảng hẹn hò,
EM đi quên hết mặc cho tôi chờ.
Ở lại quê, tôi nhờ cày ruộng,
MÃI cũng quen cuộc sống bốn mùa.
CON ốc, con cá, con cua,
ĐÊ ngăn nước mặn, gió lùa biển xa.
ĐẦU tóc tôi như là tổ quạ,
LÀNG xóm người quen lạ đều chê.
HÔM QUA EM ĐI TỈNH VỀ,
ĐỢI EM Ở MÃI CON ĐÊ ĐẦU LÀNG.
KHĂN rằn sọc em quàng trên áo,
NHUNG lụa thêu sắc sảo lạ thường.
QUẦN may kiểu cách Tây phương,
LĨNH the vân gấm tôi giương mắt nhìn.
RỘN tiếng lạ quần jean em nói,
RÀNG dây đeo sáng chói ngang hông.
ÁO em thêu điểm hoa hồng,
CÀI thêm hạt ngọc lòng vòng trước sau.
KHUY nút kiểu chưa bao giờ thấy,
BẤM vào xong dễ lấy khỏi ra.
EM xài hàng hiệu xa hoa,
LÀM tôi cứ nghĩ em là nàng tiên.
KHỔ cho ai bạc tiền ít ỏi,
TÔI đoán em từ cõi cao sang.
KHĂN NHUNG, QUẦN LĨNH RỘN RÀNG,
ÁO CÀI KHUY BẤM, EM LÀM KHỔ TÔI.
NÀO đi đứng nằm ngồi kiểu cách,
ĐÂU cái thời phên vách gác chân,
CÁI thời vá áo, mạng quần,
YẾM không đủ vải một thân trong ngoài.
LỤA ông bà ít ai đủ bộ,
SỒI thô tơ thắt cổ hai dây.
CÁI kia buộc với cái nầy,
DÂY quàng lủng lẳng đó đây khắp làng.
LƯNG quần thắt dễ dàng đi đứng,
ĐŨI bây giờ không những thời trang.
NHUỘM màu tuỳ mức giàu sang,
HỒI xưa đã biết chọn hàng huống nay.
SANG không ở kiểu này cách nọ,
XUÂN khoác vào xanh đỏ đươc rồi.
NÀO ĐÂU CÁI YẾM LỤA SỒI?
CÁI DÂY LƯNG ĐŨI NHUỘM HỒI SANG XUÂN?
NÀO nơi xa chỗ gần phải biết,
ĐÂU ai ngờ gái Việt bây giờ
CÁI thân lồ lộ tỉnh bơ,
ÁO quần khoác một mảng tơ gọi là.
TỨ phương thế giới qua hình đó,
THÂN thể như vầy họ nghĩ sao?
CÁI duyên gái Việt chỗ nào?
KHĂN trùm, váy khoác kín vào còn đâu?
MỎ báu vật buổi đầu, thời cũ,
QUẠ mỏ khăn quấn phủ rất duyên.
CÁI nết ở chỗ dịu hiền,
QUẦN thao vẫn đẹp như tiên giáng trần.
NÁI đen quần cựu tân vẫn hợp,
ĐEN trắng vàng tuỳ lớp tuỳ cân.
NÀO ĐÂU CÁI ÁO TỨ THÂN,
CÁI KHĂN MỎ QUẠ, CÁI QUẦN NÁI ĐEN?
NÓI anh ngại khiến em giận nữa,
RA ngoài đường nhớ bữa cùng anh.
SỢ em, anh mặt tái xanh,
MẤT công em giận, anh đành nín thinh.
LÒNG em hãy hỏi mình lại thử,
EM gái quê sao cứ đua đòi.
VAN em suy nghĩ lại coi,
EM vừa hở ngực, còn lòi rốn ra.
EM tự xưng con nhà lễ giáo,
HÃY nói xem giữ đạo kiểu gì.
GIỮ câu kinh Phật từ bi,
NGUYÊN cách ăn mặc em thì đã sai.
QUÊ mình nay đổi thay quá quắt,
MÙA lễ đông trăm mắt người xem.
NÓI RA SỢ MẤT LÒNG EM,
VAN EM EM HÃY GIỮ NGUYÊN QUÊ MÙA.
NHƯ con gái nhà vua xinh đẹp,
HÔM em vào lễ phép chào thưa.
EM làm ai cũng đều ưa,
ĐI qua nước Mỹ, em vừa về thăm.
LỄ hội đúng đầu năm dịp Tết,
CHÙA chiền em vẫn biết nghiêm trang.
CỨ mang áo lụa hoe vàng,
ĂN nói nhỏ nhẹ, dịu dàng rõ duyên.
MẶC áo dài như tiên xuống thế,
THẾ giới luôn kiêng nể áo dài.
CHO nên trong mắt con trai,
VỪA sang, vừa đep, ai ai cũng nhìn.
LÒNG phân biệt văn minh, lạc hậu,
ANH biết đâu tốt – xấu, hơn – thua.
NHƯ HÔM EM ĐI LỄ CHÙA,
CỨ ĂN MẶC THẾ CHO VỪA LÒNG ANH.
HOA vừa nở vườn anh tím nhạt,
CHANH đúng mùa giải khát nắng hè.
NỞ gần gốc suối, bờ khe,
GIỮA sân che bóng, sau hè phả hương.
VƯỜN anh rộng chim thường xây tổ,
CHANH bán ra vài rổ tiêu xài.
THẦY ra xới đất ban mai,
U bắt sâu bướm; không ai rỗi nhàn.
MÌNH sống quen đã ngàn năm trước,
VỚI quê hương đất nước hiền hoà.
CHÚNG mình dù ở nơi xa,
MÌNH không quên gốc gác là Việt Nam.
CHÂN tay có gắng làm sẽ khá,
QUÊ hương mình vốn đã hùng anh.
HOA CHANH NỞ GIỮA VƯỜN CHANH,
THẦY U MÌNH VỚI CHÚNG MÌNH CHÂN QUÊ.
HÔM lên tỉnh tìm nghề, xin việc,
QUA nhà anh tiếc đã muộn giờ.
EM rời sau giấc ngủ trưa,
ĐI sao mà tới tối chưa thấy về.
TỈNH cách quê gần kề cây số,
VỀ lại nhà xe cộ dễ mà.
HƯƠNG vườn gió thoảng bay qua,
ĐỒNG quê anh đứng nhìn xa ngóng gần.
GIÓ trở lạnh thêm phần lo lắng,
NỘI đêm nay nỗi vắng sao đây.
BAY ào chim bỏ vườn cây,
ĐI tìm chỗ lạ đó đây biết mùi.
ÍT ai lên tỉnh lui về lại,
NHIỀU nơi giờ con gái bỏ quê.
HÔM QUA EM ĐI TỈNH VỀ,
HƯƠNG ĐỒNG GIÓ NỘI BAY ĐI ÍT NHIỀU.
Tony Nguyễn
New York City, Jun 29, 2022