Headlines

QUÀ TẶNG CỦA ANH LÍNH THỦY

Qùa Tặng Tình Yêu
Của Anh Lính Thủy

Gửi: Đô đốc Lực lượng Hải quân,
ngài David L. McDonald. (Hình)

Thưa ngài Đô đốc, dẫu biết rằng
lá thư này chậm mất một năm,
nhưng tôi mong ngài nhận được nó.

Mười hai người tất cả trong đó
cùng nhờ tôi viết những dòng này.

Tết năm ngoái, ở nước Mỹ ngài,
tôi đến du lịch cùng bạn gái.

Năm ngày gặp lắm điều trở ngại,
mọi thứ cứ như rối tung lên,
chúng tôi không một phút bình yên.

Đêm giao thừa, chẳng may mất của,
chúng tôi phải đành lòng dùng bữa
ở một tiệm ăn hạng bình dân.

Chẳng có chút không khí đầu năm,
cả trong tim cũng như ngoại cảnh.

Tối hôm đó trời mưa và lạnh.
trong tiệm ăn chỉ có 5 bàn
là có khách lác đác vào ăn,
nói tóm lại vô cùng tẻ nhạt.

Hai bàn người Đức ngồi hai cặp.

Gia đình người Pháp nọ một bàn.

Một bàn anh lính thủy cô đơn.

Trong góc một cụ già chơi nhạc,
tiếng piano buồn chậm chạp.

Tôi đảo mắt quan sát xung quanh
mọi người lo nuốt vội, ăn nhanh,
mặt ai cũng buồn trơ như đá.

Chỉ anh lính thủy vui hơn cả;
vừa ăn, anh vừa viết lá thư
rồi mỉm cười cứ tưởng y như…

Bạn gái tôi gọi món ăn Pháp,
vì nghe nhầm họ đưa thứ khác,
chúng tôi không sao nuốt cho trôi.

Tôi bất bình to tiếng một hơi,
còn cô bạn ngồi khóc tấm tức.

Ông bố bàn người Pháp đang bực,
đét đít cậu con khóc ré lên.

Còn cặp vợ chồng Đức bàn bên,
cô nàng mắng anh chàng suốt buổi.

Một bà cụ bán hoa vào tới,
chân mang đôi giày ướt nước mưa
đến từng bàn mời mọc khách mua,
nhưng chẳng một ai thèm liếc thử.

Bà mệt mỏi gọi người phục vụ:

“Làm ơn cho một bát súp rau!”
rồi quay sang ông cụ thở phào:

“Hôm nay ế ghê Joseph ạ,
cả chiều không bán bông nào cả.

Đón giao thừa một bát súp rau,
anh nghĩ xem có chán không nào?”

Ông cụ chỉ tay cười chua chát,
thùng tiền “tip” trống không một cắc.

Vừa khi, anh lính thủy ăn xong,
đứng dậy đến bên giỏ hoa hồng:

“Thưa cụ bao nhiêu hai bông ạ!”

“Hai đô la, khỏi cần trả giá!”

Kẹp tờ thư vào một bông hoa
anh đưa cụ 20 đô la.

“Thưa ông, tôi không có tiền thối,
xin cảm phiền đợi tôi đi đổi.”

Anh cúi hôn má cụ: “Thưa bà
Năm mới, xin nhận đó làm quà.”

Còn một bông hồng màu đỏ chói
anh đến chỗ tôi, lịch sự nói:

“Thưa anh, tôi xin phép tặng hoa
cho người đẹp anh, được không à?”

Đặt hoa vào bạn tôi, anh chúc
tất cả mọi người nhiều hạnh phúc
rồi bước nhanh ra khỏi tiệm ngay.

Tất cả thực khách đều ngưng tay,
ai cũng nhìn theo anh lính thủy.

Một thoáng lặng im, rồi không khí
chợt bừng lên tràn ngập tiệm ăn
như pháo hoa năm mới hân hoan.

Bà cụ đi đổi tiền về kịp
chia 10 đô cho ông Joseph:

“Đây là quà năm mới của tôi,
anh phải nhận một nửa chia vui.”

Ông cụ cười tươi như ngày hội,
chơi ngay bài “Chúc Mừng Năm Mới”.

Xung quanh bỗng nhiên vui lạ thường,
ông người Pháp còn gọi rượu vang
đi các bàn mời từng người uống.

Chuyện đổi thay quá sức tưởng tượng
chỉ một giờ trước cũng nơi đây
chúng tôi như những kẻ tù đày
trong tiệm ăn tồi tàn là vậy,
mà cuối cùng giao thừa năm ấy
thành lần vui tuyệt nhất xưa nay.

Thưa Đô đốc, những điều trên đây
tôi muốn kể cho ngài nghe biết.

Trong Hải quân ngài quyền trên hết,
tôi nghĩ rằng ngài cũng muốn nghe
về món quà người lính thủy kia
đã mang tới chúng tôi năm ngoái.

Là tâm hồn tình yêu tươi mới
đã tặng ban vào tối giao thừa.

Cám ơn ngài đã đọc lá thư,
và xin chúc một năm vui khỏe.

Tony Nguyễn dịch

Loading

Scroll To TOP