TRĂNG DỆT NGUỒN THƠ
“Chị Hằng ngự ở lưng trời,
Mang tơ vàng dệt thơ tôi mỗi rằm.” (*)
CHỊ giữ lời quanh năm giữa tháng,
HẰNG đến chơi chiếu sáng màn đêm.
NGỰ nơi cung quãng dịu êm,
Ở thơ tôi lại có thêm ý nguồn.
LƯNG chừng núi, tôi luôn đến đó,
TRỜI ở đây thấy rõ hơn nhiều.
MANG trang viết tặng người yêu
TƠ buông chị thả như diều lụa bay.
VÀNG óng ánh giơ tay hứng gọn,
DỆT trắc bằng, tôi chọn từ ngôn.
THƠ dào dạt ý trào tuôn,
TÔI không kịp viết theo nguồn hứng khơi.
MỖI lần chị đến chơi trăng sáng,
RẰM thường khi giữa tháng y lời.
“Chị Hằng ngự ở lưng trời,
Mang tơ vàng dệt thơ tôi mỗi rằm.
Chiếu thơ tôi trải cô nằm,
Cùng cô tôi dệt cả trăm mộng tròn.” (*)
CHIẾU tôi đây chiếu gon chính hiệu,
THƠ tôi làm trên chiếu đang phơi.
TÔI chờ khô sẽ tặng người,
TRẢI trên nệm cỏ nằm chơi mỗi rằm.
CÔ có thích tôi nằm bên cạnh,
NẰM cùng xem quang cảnh đêm trăng.
CÙNG tôi khoe với chị Hằng,
CÔ đây xinh đẹp cũng bằng chị cô.
TÔI hứa sẽ nói vô thêm ý,
DỆT vần thơ tuyệt mỹ chưa từng.
CẢ muôn thiên sứ ca mừng,
TRĂM thiên hà rọi sáng trưng bầu trời.
MỘNG tôi dệt từ thời trai trẻ,
TRÒN giấc mơ chắc sẽ trăm năm.
“Chiếu thơ tôi trải cô nằm,
Cùng cô tôi dệt cả trăm mộng tròn.” (*)
Tony Nguyễn