TẾT, LẠI NHỚ SAIGON
TẾT, LẠI NHỚ SAIGON
Tết năm nay, lại không về được nữa,
Nhớ Saigon, ôi nỗi nhớ miên man.
Nhớ cổng trường sau buổi học chiều tan,
Tôi đứng đợi mỗi cô nàng áo trắng.
Áo trắng đầy sân, từng đoàn thấp thoáng,
Dễ nhận ra em bóng dáng cao vừa.
Mái tóc dài đen, sóng mũi dọc dừa,
Nét hồn nhiên và vô tư đến lạ.
Đợi thấy em thôi, không gì nữa cả,
Em tuổi mười lăm, tôi đã hai mươi.
Thành phố ngày xưa không quá đông người,
Tôi đơn vị từ khác nơi đến trấn.
Cuộc chiến tháng Tư, những ngày cùng tận,
Có chúng tôi, dân chúng vẫn an toàn,
Áo trắng còn bay buổi học chiều tan.
Cho đến lúc, có một ban mai đó.
Ban mai đó, vâng, chính ban mai đó,
Giặc đã tràn qua các ngõ xung quanh.
Lệnh đầu hàng nghe qua máy thu thanh,
Tôi cấp dưới phải chấp hành, bỏ súng.
Kiến thức, tài năng bỗng thành vô dụng,
Tôi hoang mang như dân chúng, bao người.
Em ở đâu, sau giây phút đổi đời,
Trường lớp đóng, trở thành nơi giặc đóng.
Gặp lại em là một điều vô vọng,
Nhưng đôi lần tôi qua cổng đứng chờ.
Chờ gì đây, chờ cho hết thời giờ,
Cho lấp bớt khoảng bơ vơ trống trải.
Saigon bảy lăm, bây giờ nhớ lại,
Còn gì đâu, nếu không phải là em.
Lục lại trong miền ký ức nhá nhem,
Tình yêu đơn phương, tôi đem dâng hiến.
Tình yêu của tôi trong thời chinh chiến,
Rất chân thành và thánh thiện tinh tuyền,
Yêu em nữ sinh áo trắng dịu hiền,
Nét đẹp ngây thơ khó quên đi được.
Như miền Nam đã một thời thuở trước…
Hôm nay ngồi đây quay ngược thời gian
Nhớ cổng trường sau buổi học chiều tan,
Tôi đứng đợi mỗi cô nàng, em đó.
Cổng trường sau nầy treo đầy cờ đỏ,
Em theo gia đình rời bỏ quê hương.
Chuyến tàu đi chìm chôn xác đại dương,
Em mất tích, niềm tiếc thương tôi chịu.
Saigon ngày xưa mất rồi, tôi hiểu,
Nhưng có chút gì còn níu chân tôi.
Chỉ bóng hình em, chỉ thứ nầy thôi,
Về lại thăm để bồi hồi tưởng nhớ.
Tết năm nay, lại không về được nữa,
Nhớ Saigon, ôi nỗi nhớ miên man.
Nhớ cổng trường sau buổi học chiều tan,
Tôi đứng đợi mỗi cô nàng áo trắng.
Tony Nguyễn