Headlines

MỘT NGÀY MÙA XUÂN (Rabindranath Tagore)

Một ngày mùa xuân, người phụ nữ tới
Trong khu rừng tôi cô đơn vời vợi,
Trong hình dạng một người đáng yêu sao.

Nàng đến, khơi lên khúc hát ngọt ngào,
Giai điệu dịu êm trong tôi trỗi dậy,
Khơi giấc mơ hồng, niềm vui chợt thấy.

Một làn sóng hoang dã ập vô bờ,
Vỗ trái tim tôi xáo động bất ngờ,
Và nhấn chìm sâu mọi thứ ngôn ngữ.

Trên miệng môi tôi, không tên, không chữ;
Nàng đứng dưới gốc cây, quay nhìn lui;
Cái nhìn chằm chặp, đau đớn, không vui;
Rồi nàng bước nhanh đến ngồi bên cạnh.

Nắm lấy tay tôi, giọng nàng se lạnh:
‘Anh không biết em, em cũng vậy thôi-
Thế nầy là sao? Tôi tự hỏi tôi.’

Tôi nói, ‘Chúng ta sẽ cùng xây dựng,
Một chiếc cầu yêu thiên thu bền vững,
Giữa hai con người chưa quen biết nhau,
Kỳ ngộ hôm nay sẽ mãi về sau
Trở thành trung tâm tất cả mọi thứ.’

Từ trong lòng tôi và trong nàng nữa,
Có tiếng reo hò mừng rỡ hân hoan;
Sợi dây buộc tôi do chính tay nàng,
Cũng buộc nàng vào với tôi không khác.

Tôi đã tìm nàng mọi nơi cùng khắp;
Tôi tôn thờ nàng trong trái tim mình;
Trong tôn thờ ấy ẩn giấu vô tình,
Nàng cũng tìm tôi khắp nơi cùng chốn.

Vượt qua đại dương vô cùng rộng lớn,
Nàng đến và đánh cắp trái tim tôi.

Nàng mất bản thân, quên lối về rồi.

Nét quyến rũ nàng thành tên phản bội,
Nàng không biết rằng mình đang giăng lưới,
Sẽ bắt được tôi hay tự bắt nàng.

Tony Nguyễn dịch

One Day In Spring
(Rabindranath Tagore)

One day in spring, a woman came
In my lonely woods,
In the lovely form of the Beloved.
Came, to give to my songs, melodies,
To give to my dreams, sweetness.
Suddenly a wild wave
Broke over my heart’s shores
And drowned all language.
To my lips, no name came,
She stood beneath the tree, turned,
Glanced at my face, made sad with pain,
And with quick steps, came and sat by me.
Taking my hands in hers, she said:
‘You do not know me, nor I you–
I wonder how this could be?’
I said:
‘We two shall build, a bridge forever
Between two beings, each to the other unknown,
This eager wonder is at the heart of things.’

The cry that is in my heart is also the cry of her heart;
The thread with which she binds me binds her too.
Her have I sought everywhere,
Her have I worshipped within me,
Hidden in that worship she has sought me too.
Crossing the wide oceans, she came to steal my heart.
She forgot to return, having lost her own.
Her own charms play traitor to her,
She spreads her net, knowing not
Whether she will catch or be caught.

Loading

Scroll To TOP