Headlines

KẺ ĂN MÀY TRONG TÔI (Rabindranath Tagore)

The beggar in me lifted his lean hands to the starless sky and cried into night’s ear with his hungry voice.

His prayers were to the blind Darkness who lay like a fallen god in desolate heaven of lost hopes.

The cry of desire eddied round a chasm of despair, a wailing bird circling its empty nest.

But when morning dropped anchor at the rim of the East, the beggar in me leaped and cried:

‘Blessed am I that the deaf night denied me-that its coffer was empty.’

He cried, ‘O Life, O Light, you are precious! and precious is the joy that at last has known you!’

(Rabindranath Tagore)

Kẻ ăn mày trong tôi
nâng đôi tay gầy guộc
lên bầu trời lạnh buốt
không một ánh sao trời
và khóc kêu những lời
khát khao nghe thấy tội
vào tai màn đêm tối.

Lời cầu khẩn thiết tha
với Bóng tối mùa loà,
một vị thần sa ngã
giữa bầu trời hoang dã
không chút hy vọng gì.

Tiếng khóc lóc sầu bi
của sân si dục vọng
xoáy tròn như cuộn sóng
chìm xuống bể đau buồn,
một con chim đáng thương
khóc vòng quanh tổ trống
chiếc hố tròn tuyệt vọng.

Nhưng khi có tia hồng
nhú lên phía trời Đông,
kẻ ăn mày trong tôi
bỗng nhảy cẩng liên hồi
và kêu: “Thật may mắn,
vì bóng đêm câm lặng
điếc lác không rõ lời,
và đã chối từ tôi –
vì chiếc rương của nó
không có gì trong đó.”

Nó kêu: “Hỡi Sự Sống,
Hỡi Ánh Sáng Hy Vọng,
Ngài thật đáng quý thay
và đáng quý từ nay
cuối cùng vui biết Ngài!

Tony Nguyễn dịch
The USA, Feb 22, 2021

Loading

Scroll To TOP