Headlines

TIẾC THƯƠNG

“Tôi chỉ mình tôi vắng lặng,
Không có ai tâm sự một đôi điều.”
………
“Một mình với căn phòng vắng,
Nói với ai hỡi căn phòng im lặng”
……..
“Giá băng ơi tôi muốn khóc,
Khóc thật nhiều cho đơn độc đi nhanh”

(Trương Phùng Lộc)

TÔI lòng luôn nhớ đến anh,
CHỈ mong cuộc sống qua nhanh tháng ngày.
MÌNH tôi ngọn gió lắt lay
TÔI cam chịu cảnh thế này đã lâu.

VẮNG vẻ lạ, biết tìm đâu,
LẶNG nhìn dòng nước qua cầu chảy xuôi.
KHÔNG vui hết đứng lại ngồi,
CÓ ai hiểu được lòng tôi tan tành.

AI hiểu tôi được như anh,
TÂM tình thấu hiểu mới thành một đôi.
SỰ đời đã thế thì thôi,
MỘT đi mãi mãi, một ngồi tiếc thương.

ĐÔI khi nhìn bốn bức tường,
ĐIỀU tôi thương tiếc là thương phận mình.

MỘT mình nghĩ tội cho mình,
MÌNH đâu phải kẻ vô tình giống ai.
VỚI người đủ cặp, còn hai,
CĂN nhà hạnh phúc trong ngoài vào ra.

PHÒNG tôi một phụ nữ già,
VẮNG tênh như thể đây là nghĩa trang.
NÓI ra nghe quá phũ phàng,
VỚI ai chưa cảm rõ ràng khó tin.

AI tin có dịp ghé nhìn,
HỠI ai lòng có chút tình cảm thương.
CĂN nhà cách biệt con đường,
PHÒNG khi có chuyện bất thường xảy ra.

IM lìm kẻ lại người qua,
LẶNG lờ liệu biết đây ta chuỵện gì.

GIÁ có biết, biết thì cũng vậy
BĂNG vào xem cho thấy một người.
ƠI ai kẻ khóc, người cười
TÔI đây sống vậy năm mươi năm gần.

MUỐN đâu cuộc sống độc thân,
KHÓC thương khó thể một lần là xong.
KHÓC thương âm ỉ trong lòng,
THẬT ai hiểu nỗi mất chồng khổ sao.

NHIỀU năm sống tuổi càng cao
CHO nên sức khoẻ mòn hao tháng ngày.
ĐƠN cô bao nỗi đắng cay,
ĐỘC thân tôi chịu thế này mãi thôi.

ĐI đi ra khỏi giùm tôi,
NHANH nhanh cho lại có đôi bên chàng.

Tony Nguyễn
Houston, Texas, Jan 16, 2024

Loading

Scroll To TOP