Headlines

CSVSQ Vũ Khắc Hồng K30

Nhận được tin buồn

Cựu SVSQ VŨ KHẮC HỒNG K30 /TVBQGVN. Pháp Danh MINH HỘI. Từ Trần ngày 09 tháng 01 năm 2024
(Nhằm ngày 28 tháng 11 năm Quý Mão). Tại HOUSTON,TEXAS,HOA KỲ. Hưởng thọ 69 tuổi.

Hội Cựu SVSQ/TVBQGVN/BCali chân thành chia buồn cùng Đại Gia Đình CSVSQ Khóa 30 và tang quyến. Cầu nguyện hương linh CSVSQ VŨ KHẮC HỒNG K30 Pháp Danh MINH HỘI,sớm tiêu diêu miền cực lạc.

NAM MÔ TIẾP DẪN ĐẠO SƯ A DI ĐÀ PHẬT

TM.BCH/Hội CSVSQ/TVBQGVN/BCali

CSVSQ NGUYỄN ĐỨC QUYỀN K28
Ủy Viên Xã Hội

Nhận được tin buồn

Cựu SVSQ VŨ KHẮC HỒNG
KHÓA 30 / TVBQGVN
Pháp danh MINH HỘI
Từ trần ngày 09 tháng 01 năm 2024
( nhằm ngày 28 tháng 11 năm Quý Mão )
tại Houston, Texas, Hoa Kỳ
Hưởng thọ 69 tuổi

Đại Gia Đình Khóa 30 Chân Thành Chia Buồn cùng Gia Đình bạn và Tang Quyến

Nguyện cầu hương linh MINH HỘI sớm vào Cõi Niết Bàn

TM. Khóa 30,
cựu SVSQ Trần Ngọc Anh

Nhận được tin buồn:

CSVSQ VŨ KHẮC HỒNG, K30/TVBQGVN
Pháp danh Minh Hội
Từ trần ngày 09 tháng 1 năm 2024
Tại Houston, Texas, Hoa Kỳ
Hưởng thọ 69 tuổi.

GIA ĐÌNH CSVSQ/KHÓA 19/TVBQGVN
Thành kính chia buồn cùng tang quyến
và Đại Gia Đình Khóa 30/TVBQGVN
Nguyện cầu hương linh Minh Hội
sớm tiêu diêu nơi Miền Cực Lạc.

THÀNH KÍNH PHÂN ƯU.

TM. Khóa 19
Trương Thanh Sương/K19

XIN CHIA BUỒN CÙNG GIA ĐÌNH NGƯỜI ANH EM VŨ KHẮC HỒNG và tất cả Cựu SVSQ C30 + Khoá 30; đã từ giã đồng đội!

Đời người chỉ cách nhau hơi thở. Khi còn thở anh em tươi cười tay bắt mặt mừng, chào anh chào em; dù có bao giận hờn cũng đều tan biến!

Anh ngưng thở lúc không ở gần nhau mà sang tận xứ Cao Bồi Texas để đóng phim Cao Bồi. Rồi ngã ngựa!

Cầu xin hương linh anh VŨ KHẮC HỒNG, Pháp danh Minh Hội sớm được về Cực Lạc Quốc, sớm hội nhập vào Hồn Thiêng Sông Núi Việt Nam góp phần cứu nguy Tổ Quốc!

Khối QQK Cựu SVSQ VBQG còn lưu dấu chân anh!

Lê Đình Thọ K28

Thành kính chia buồn với thím Vũ Khắc Hồng và cầu xin hương linh Chú sớm tiêu diêu miền Cực Lạc.
Vợ chồng Vũ Thế Khanh

Vô cùng thương tiếc Chú
Vũ Thế Khanh, K20

THÀNH KÍNH PHÂN ƯU

Nhận đươc tin anh Vũ Khắc Hồng: Cựu SVSQ Khóa 30 Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam đã mệnh chung ngày 9 tháng 1 năm 2024 tại Houston.

Toàn Thể Thành Viên Câu Lạc Bộ Tình Triệu Phú (70 TTP Club) Phân Ưu cùng Chị Vũ Khắc Hồng và Tang Quyến; nguyện cầu Minh Hội Vũ Khắc Hồng sớm Tiêu Diêu Miền Cực Lạc 

Câu Lạc Bộ Tình Triệu Phú đồng Thành kính Phân Ưu

Tình bạn gửi vào thiên thu.

Vũ Khắc Hồng lâm bệnh từ năm ngoái. Ăn uống chẳng được. Nhọc nhằn, uể oải. Bạn tôi hốc hác, ốm nhom trông thấy. Toàn thân rã rời như không còn hơi sức. Tháng 7/2023, khi dự tang lễ nhạc mẫu Lê Như Tuấn; Hồng phàn nàn với bạn bè về sức khoẻ tồi tệ của mình. Than thở về cái bụng ê ẩm đau không ngớt. Hồng ít khi than vãn. Nó đã than thì hẳn là phải có chuyện bất thường. Tuy complain chút đỉnh nhưng rốt cuộc Hồng vẫn tỉnh bơ. Vợ con rầu rĩ, bằng hữu lo âu, nó mỉm cười trấn an. Lè phè, bướng bỉnh là cá tính của bạn tôi. Kể từ đó, mỗi ngày Hồng lại gầy gò, xanh xao thêm một chút. Có ăn uống được gì đâu mà đòi mập mạp với hồng hào.

Tháng 9/2023, Trần Trọng Lợi, Võ Lê Đình Nhân phải đến tận nhà, gọi xe ambulance đưa Vũ Khắc Hồng vào nhà thương. Hộ tống thằng bạn như áp giải một tù nhân quan trọng. Không làm thế nó chẳng chịu đi. Saint Louise Regional Hospital-Morgan Hill gần nhà, nhưng Hồng chưa bao giờ đến. Đây là lần đầu cũng là lần cuối. Người ta làm biopsy, vài ba cái test, rồi cancer screening. Mấy hôm sau bác sĩ phán rằng, ung thư.

Ôi! Bi thương bắt đầu. 

Nguyễn Phước Cường chuyển cho tôi xem mấy tờ report bệnh lý của Hồng. Vừa đọc vừa tra tự điển, tôi ngơ ngáo chẳng hiểu gì cả. Biết ý Cường, tôi chuyển cho thằng con trai nhờ xem giùm. Bảo nó chẩn bệnh luôn nếu có thể. Thằng con đọc xong 2 tờ report, cẩn thận viết, “This is ONLY my interpretation. Sorry Dad!”. Tôi hiểu 2 chữ sorry dad viết cuối câu của nó. Thế là hết rồi.

Forward cái reply của con tôi cho Nguyễn Phước Cường đọc. Cái email có subject: Re: Necessary Advice. Hai chúng tôi cùng im lặng rầu rầu. Quả nhiên là giai đoạn cuối, biết nói gì bây giờ. Buồn tênh. Trần Hữu Sa từ Việt Nam sang chơi, tôi cũng đưa mảnh email cho Sa xem―ngụ ý rằng, đây là cơ duyên cuối cùng còn gặp được thằng Hồng. Bầu trời San Jose về đêm. Sa nhìn xa xăm lên đó, màu đen thăm thẳm. Trần Trọng Lợi cũng nhìn theo. Cũng màu đen thăm thẳm. Sẽ chẳng còn lần thứ hai. Lại thêm 1 thằng nữa buồn mà không nói. Đứa nào cũng muốn trốn tránh sự thật phũ phàng. Tất cả những thứ mà Vince viết―ít lâu sau đều đúng cả. 

Đã đến lúc serious rồi, chẳng phải chuyện chơi. Tử thần đang lấp ló ngoài song cửa. Lo âu nhưng Hồng vẫn làm mặt tỉnh. Chứng nào tật nấy, ngang tàng từ chối treatment của Stanford Hospital. Trễ quá rồi. Nó tìm vài quyển sách Anh ngữ có nội dung vegetable vitality, etc. nghiên cứu và quyết định tự chữa bệnh cho chính mình―bằng cách ăn rau quả. Vợ nó―Trương Thị Hoa cùng với Nguyễn Kim Oanh, Trần Hoàng Bích Thu lên tiếng phụ họa. Còn nước còn tát. Kim Oanh mua rau trái tươi ở Flee Market, đem đến cho nó hằng tuần. Mấy thứ mà Hồng ưa thích―mướp đắng, mồng tơi, rau dền cơm, khoai củ, v.v. Những thứ mà ngày còn bé, nó thường được mẹ nấu cho ăn. Vậy mà, hương vị thuở ấu thơ cũng không giúp nó tăng thêm khẩu vị chút nào. Hồng cố gắng nuốt, nhưng chẳng được bao nhiêu. Cái bao tử quái ác vẫn quyết liệt đình công phản đối. Mỗi ngày lại gầy gò thêm một chút. Mảnh khảnh, mong manh như chiếc lá. Hồng dặn nhỏ, đừng có cho ai biết nó đang lâm trọng bệnh. Đừng phone, đừng email, đừng text, đừng đến thăm. Vô số chữ đừng. Và nhất là, làm ơn cứ giữ sự tĩnh lặng bình thường. 

Vậy mà, gió thổi mây trôi―bạn bè nam-bắc Cali đều biết cả. Ông Trời dường như cũng đang lăm le lên tiếng từ chối bạn tôi rồi.

Dương Quang Hà, Nguyễn Thanh Liêm, Phạm Văn Dũng, Nguyễn Thanh Hà, Trần Ngọc Anh, Lê Như Tuấn, Châu Toàn Hội, v.v. tất cả đám bè bạn nam-bắc Cali đều lũ lượt đến thăm Vũ Khắc Hồng. Có đứa đi chung một chuyến xe. Có đứa đi riêng. Mấy đứa khác lái xe vài tiếng đồng hồ trên freeway. Đứa nọ dẫn cả bà chị ruột và vợ con đi cùng. Mỗi đứa mỗi kiểu. Mỗi thằng một cách. Lúc đớn đau mới biết lũ bạn cà chớn thương mình tới cỡ nào. Hồng nhăn nhó nhưng khoái chí. Mặt mày tỉnh bơ nhưng khí sắc đã ra chiều lo lắng. Khi vẫn còn hơi sức, nó lững thững tấm thân hao gầy, tự tay nấu cháo lòng mời bạn bè thưởng thức. Món cháo ngon đậm đà tình bằng hữu. Ăn đi để nhớ nó. Hồng có tài nấu nướng đáng ngạc nhiên. Ngoài những món ăn thông thường, nó cook xôi đậu phộng, chè đậu đen và mấy món desserts rất tới. 

Vũ Lê Việt từ Canada đến nhà Hồng cắm dùi 1 tuần lễ. Hai thằng tỉ tê tâm sự cho bõ ghét. Hồng thều thào nói chẳng ra tiếng. Đứng ngồi một lúc không ổn, lại nhăn mặt đi nằm dưỡng sức. Chắc Việt nói nhiều gấp 30 lần thằng bạn nó. Nói đi. Rồi sẽ chẳng còn dịp nào để nói nữa. Hỏi, mày có đau không. Hồng bảo, không. Hỏi, không đau sao lại nhăn mặt. Đáp, hơi đau. Cuối tháng 10/2023 tôi đón Việt ra phi trường trở về Canada. Hồng chệnh choạng, bước cao bước thấp đến tận cửa tiễn bạn ra về. Bốn con mắt nhìn nhau lưu luyến. Tôi không thấy cảnh lệ rơi, cũng chẳng nghe tiếng sụt sùi. Nhưng tận mắt chứng kiến cái khoát tay vĩnh biệt của 2 đứa nó. Nhìn mà thương. Tình bạn đang gởi vào thiên thu.

Vũ Khắc Hồng là người bạn thân, bạn hiền đúng nghĩa. Điềm đạm, vị tha―bạn tôi được tiếng là hiền hậu bậc nhất trong đám bằng hữu cả nam lẫn nữ. Bạn bè mỗi đứa mỗi tính. Có đứa ồn ào, có đứa lặng thinh. Có đứa hăm hở như chiến binh sắp xung trận. Có đứa điềm đạm như ma sœur đang cầu kinh. Có những thằng xung khắc đến độ như nước với lửa. Vậy mà, chẳng thấy ai ghét Hồng mà Hồng cũng chẳng ghét ai. Người ta nói, những người hiền lành thường cục tính. Nổi trận lôi đình là món vũ khí Trời ban cho mấy thằng hiền để tự bảo vệ mình. Vậy mà, tôi chưa từng thấy bạn tôi phải dùng đến thứ vũ khí hung hãn đó bao giờ. Nó tu luyện quá thâm hậu hay chăng. Lúc nào cũng giữ được nét mặt tỉnh bơ―cười cười, phớt lờ trước mọi hoàn cảnh. 

Khi cần phải đối đầu với 1 cuộc tranh biện, Hồng có lối nói chuyện một mực khôn ngoan. Giọng nhỏ nhẹ, nó thường bắt đầu bằng câu: “Mày không biết đâu…” hoặc “Chị hổng biết đâu…” Lưỡi đao phản kháng sắc bén nhưng nhẹ nhàng của Hồng luôn luôn được bọc nhung kỹ lưỡng. Lớp nhung dầy cộm. Đao bọc nhung chém vào sắt đá có bao giờ vang vọng âm thanh đâu. Ai mà ghét nó cho được. Đứa nào khen Hồng điều gì, nó chẳng phồng mũi hãnh diện mà lại từ tốn nói:  “Tao đâu có biết.” Tự cho rằng, việc đáng được khen đó chỉ tình cờ xảy ra mà thôi. Không có gì đáng kể. Hồng lộ rõ cá tính của 1 thằng bạn thực sự khiêm tốn với bạn bè. Bản sắc bướng bỉnh ngang tàng, khi biết đuối lý và sẽ bại trận, Hồng chống trả nhẹ nhàng như cơn gió thoảng. “Hổng phải đâu mày ơi!” Rồi vẫn ung dung tỉnh bơ làm theo ý nó. Chẳng có ai thay đổi được Hồng. Cũng chẳng tìm được đứa bạn nào đã buồn phiền vì không lay chuyển được nó. Chiêu cuối cùng của Hồng là I’am sorry! Cho tao xin lỗi! Ai mà buồn nó nổi.

Bạn tôi có cái hobby đặc biệt với xe gắn máy 2 bánh. Ngày còn ở Ysidro Way-San Jose, sân sau nhà Hồng là quang cảnh của một motorcycle’s junkyard thứ thiệt. Hồng mua thật nhiều xe cũ, chỉ để tháo đồ phụ tùng, lắp ráp vào chiếc xe mà nó ưng ý. Rồi bán đi, lấy tiền mua thêm chiếc khác. Cũng để lắp ráp và chế chiếc xe mới ưng ý. Bán ít, mua nhiều, hỏi sao mà backyard không trở thành junkyard. Mùa đông cũng như mùa hè, khi di chuyển một mình nó thích lái chiếc Yamaha màu tím đỏ. Một người, một ngựa Hồng chu du hầu hết các tiểu bang, đến thăm bạn bè. Như chàng lãng tử. Chẳng phải sang Mỹ nó mới chơi xe 2 bánh. Dân Sài Gòn chính cống, 20 tuổi―bạn tôi đã nổi danh “yêng hùng Honda” bạt mạng. Lạng qua, lạng lại―vọt phải, lách trái là nghề của chàng. Võ Đức Thạnh kể chuyện cũ rằng, một hôm Hồng đang chở Thạnh thì bị công an quận chận bắt. Bạn tôi không những không dừng lại mà còn xoắn tay ga chạy thẳng. Công an xả súng bắn đuổi. Tiếng đạn liên thanh, vèo vèo rít bên tai làm Thạnh xanh mặt. 2 đứa nó trở thành cái bia cho công an thực tập tác xạ. Hôm đó, Hồng xử dụng tuyệt chiêu lạng qua, lạng lại zic-zac để tránh đạn. Tụi nó thoát thân an toàn, không trúng viên đạn nào. Hú vía.

Vũ Khắc Hồng một mình một ngựa lang thang đến thăm bạn bè ở tiểu bang xa.

Khi cùng nhậu nhẹt vui chơi với bè bạn, Hồng uống thong thả, nhưng rồi thấm rượu cũng nhiều. Lúc ngà ngà say, bạn tôi trở nên ít nói. Nó không lè nhè tuyên bố lung tung mà lẳng lặng tìm 1 chỗ để ngả lưng. Rồi ngủ. Lè phè và đơn giản, nó có thể nằm dài trên tấm thảm hoặc co ro trên chiếc sofa bên cạnh để take a break. Hồng ngủ say, ngay khi vừa nằm xuống―nhanh chóng, ngon lành như trẻ thơ. Hơi thở đều đều. Không nghe nó ngáy. Tiếng bạn bè trò truyện, tiếng cười đùa ồn ào chẳng làm cho nó thức giấc. Trái lại, còn là khúc lullaby giúp giấc ngủ của bạn tôi được sâu hơn và ngon hơn. Chỉ chừng 15-20 phút là Hồng thức dậy―tươi tắn, sảng khoái. Và tiếp tục nhậu. 

Rượu vào lời ra. Vậy mà, chưa lúc nào có ai nghe được Hồng lải nhải điều gì khiến bạn nó bị tổn thương. Chút xíu tổn thương cũng không có. Có ai đã gặp nó say xỉn, bước chân loạng choạng, xiêu vẹo bao giờ đâu. Xỉn thì làm sao có thể lái chiếc môtô 2 bánh cho được.

Hồng cận thị nặng và phải đeo cặp kính khá dầy. Nó có nick name Hồng mò từ những 50 năm về trước. Thuở ấy là năm 1974―sinh viên năm thứ nhất Trường Võ Bị. Dương Quang Hà hồi tưởng, có lần thi hành lệnh phạt trên sân cỏ trung đoàn, Hồng đánh rơi mắt kính. Cận thị nặng, mất cặp kính thì kể như mù. Hồng lần mò tìm kiếm. Sinh viên cán bộ hỏi: “Ông Hồng! Sao dừng lại? Ông đang mò gì đó?” Hồng đáp: “Tôi mò kiếng.” Chẳng nhớ, 50 cái nhảy xổm hôm đó rồi có biến thành 100 cái hay không. Nhưng vài lần như vậy, C30 tặng luôn cho nó cái tên Hồng mò. Sau khi giải phẫu mắt, những năm gần đây, bạn tôi không cần phải đeo kính nữa. Tuy vậy, cái tên Hồng mò vẫn vui vẻ theo nó đến hết cuộc đời. Và xem chừng, lại càng thích hợp hơn với cá tính mầy mò học hỏi của nó.

Bạn tôi rất thông minh, chịu khó trau dồi kiến thức và học giỏi. Điều thứ 8 trong 10 điều tâm niệm của sinh viên Trường Võ Bị viết rằng: Không có gì là không thể làm được đối với người sinh viên sĩ quan. Hồng thường xuyên áp dụng điều này vào suốt cuộc đời của nó. Không có gì là không thể làm được đối với Vũ Khắc Hồng. Chẳng cần bỏ công đèn sách đến trường hoặc phải được training trong một lớp học nào hết. Mọi thứ kiến thức mà Hồng biết đều đến từ cái công chịu khó mầy mò học hỏi online của nó. Từ guitar cho đến keyboard. Từ software engineer cho đến auto mechanic. Từ computer science cho đến music composing. Job nào nó cũng làm được. Hồng mò mà. 

Hồng có dáng dấp và phong cách của một artist hơn là một engineer, một philosopher hơn là một composer. Nó thích ăn mặc lè phè, không hề chải chuốt. Trừ phi cần phải tham dự đám tang hay đám cưới, nó chẳng bao giờ đóng bộ suite cho thêm phiền toái. Chải chuốt đối với Hồng là một cực hình. Mang cravate là hành động treo cổ. Phải mang giầy là một gò bó đáng bị nguyền rủa. Khi còn tá túc ở nhà Nguyễn Thanh Hà để chờ dọn vào nhà mới. Nó đã làm cho thằng bạn mình phải vài phen hoảng sợ. Hồng thản nhiên mang dép đi làm. Được Hà nhắc khéo. Nó cười cười trả lời: “Mày không biết đâu…” rồi tỉnh bơ mang dép vào hãng. Phòng kỹ sư chẳng có ai mang dép cả. Trừ một ông Hồng. Có ngon thì lay off vì đôi dép cà tàng này đi. Boss cũng lắc đầu cười gượng, chịu thua.

Bạn tôi nhập cư vào Mỹ từ giữa thập niên 80. Nó sinh hoạt hăng say và đều đặn với Hội Võ Bị Bắc Cali từ dạo ấy. Dáng dấp gọn gàng, tầm thước―Hồng là 1 trong các thành viên của toán Quốc-Quân Kỳ địa phương. Lè phè là thế mà lúc thi hành phận sự, nó lại ăn mặc rất chỉnh tề. Từ đôi giầy, cravate, cầu vai α, nón casket, cho tới giây biểu chương, v.v. tất cả đều chuẩn mực theo đúng lễ nghi quân cách. Ôi đủ mọi thứ phụ trang lỉnh kỉnh mà Hồng rất không ưa. Có đứa bạn tủm tỉm cười, nhìn Hồng trong bộ quân phục diễn hành. Nó hiểu ý, cười xòa giải thích: “Dỡn sao mày! Sĩ Quan Đà Lạt đâu có để cho lính cà chê được.” 

Hồng lè phè bạn bè đều biết. Nhưng bảo rằng nó bừa bãi và cẩu thả thì chẳng đúng đâu. Hồng rất sợ người ta chạm đến giang sơn làm việc của nó. Nơi mà, chỉ nhìn thoáng qua ai cũng thấy hoa cả mắt, rối cả đầu. Nó để đồ lung tung, lộn xộn. Trên dưới, phải trái chẳng theo một thứ tự nào hết. Ai trông thấy cũng phải ái ngại. Vậy mà, chớ đụng đến, chớ dọn dẹp, chớ lau chùi, chớ làm xáo trộn. Mọi món đồ, mọi thứ giấy tờ đều đã được sắp xếp đâu vào đótheo một thứ tự ngăn nắp riêng cả rồi. Một loại thứ tự kỳ dị mà chỉ có bộ nhớ trong đầu Hồng mới ghi nhận nổi. Hồng thường nhắc khéo bạn bè: “Tao biết tao để đâu mà mày”―để tránh bị động chạm đến cái ngăn nắp lạ thường của nó.

Trung tuần tháng 12/2023 Hồng quyết định sang Houston-Texas trị bệnh. Vợ hiền―Trương Thị Hoa đưa nó đi bằng máy bay. Nhà thương MD Anderson lừng danh thế giới. Đến nơi, Hồng gọi tôi. Giọng khoẻ khoắn hơn lúc còn ở Morgan Hill. Tôi mừng thầm. Nóhỏi số phone của Phan Văn Mỹthằng bạn đồng khóa duy nhất đang sống gần Houston. Gần 50 năm chưa gặp lại. Hồng và Mỹ chắc không thể nhìn ra nhau. Tôi gởi thêm hình ảnh để 2 đứa nhận diện. Phan Văn Mỹ chở vợ chồng Hồng đi sắm sửa vài thứ cần thiết. Chuẩn bị lâu dài cho trận chiến chống ung thư.

Vậy mà, mệnh số an bài. Hồng qua đời tại Houston―nơi miền đất lạ. Cô đơn, lạnh lẽo. Thằng bạn duy nhất ở bên nó lúc giã từ cõi đời là Phan Văn Mỹ. “Vũ Khắc Hồng C30 vừa ra đi.” Đó là mẩu tin buồn ngắn ngủi Nguyễn Phước Cường gởi cho bè bạn. Vậy thì từ nay, 9 tháng 1 sẽ là ngày giỗ của Hồng. Thằng bạn mà cơ duyên xếp đặt, chúng tôi gặp lại nó và ở gần nó. Suốt 40 năm.

Tiễn đưa Hồng về bên kia thế giới chỉ có vài người. Vợ con, anh chị em nó, và Phan Văn Mỹ K30, các niên trưởng Trần Văn Niếu, Trịnh Trung Tín, Trương Văn Hơn, Bùi Văn Hượt K27.

Triệu người quen có mấy người thân. Khi lìa trần có mấy người đưa. Âu cũng là số mệnh.

Ngày mai, Chủ Nhật 21/1/2024 Lễ Cầu Siêu và Cúng Thất cho Phật Tử Minh Hội-Vũ Khắc Hồng sẽ được tổ chức từ 11 giờ 30 trưa tại Chùa Quán Thế Âm, 1315 McLaughin Ave., San Jose, CA 95122

Tiếc thương bạn hiền C30,

Nguyễn Gia Thiếu A30

Loading

Scroll To TOP